Tha hương
Cơm nước xong xuôi, chàng buồn bã ngả lưng trên giường.
Đêm lạnh tha hương, thêm một tâm sự ngổn ngang chất chứa, chàng cảm thấy một sự cô độc thấm thía vây bọc quanh mình, nước mắt tự dâng trào qua hai khoé, rơi thánh thót xuống lớp chăn bông …
Chàng khóc cho tình đời nghiệt ngã, khóc cho thân phận gian truân mà cũng chính khóc cho tương lai mù mịt.
Trăn trở mãi với muôn ngàn ý nghĩ ngổn ngang, cho đến canh ba chàng mới thiu thiu chợp mắt.
Giữa lúc mơ màng chợt đâu đấy thoang thoảng vọng lại một điệu đàn buồn rười rượi.
Tiếng đàn véo vắt nghe như hờn oán, như rên rỉ, như sầu thương.
Đang lúc trĩu nặng một tâm tư, bị phải giọng cầm ấy càng lai láng khơi động mạch sầu.
Không sao ngủ được, chàng nghiêng tai lắng hồn theo điệu nhạc thê lương.
Xen lẫn giữa điệu đàn thê lương, gióng lên một giọng ca não nuột, nghe như từng hơi nấc run hoà theo cung bậc bổng trầm:
Cung đàn réo rắt vọng canh sương
Ai thấu lòng ai nỗi nhớ thương
Tâm sự trào tuôn chìm điệu nhạc
Lời ca nghẹn nấc vỡ mười phương
Ước nguyện dù tròn hay chẳng trọn
Tình này vẫn mãi của tình quân…
Giọng đàn đã dần dần lắng tiếng rung, nhưng thanh âm vẫn nức nở vẫn đứt đoạn theo hơi gió đưa lại….