Hút thuốc
Hồi ức về thuốc lá của một người từng xem nó là một phần cuộc sống. Và rồi, mình bỏ thuốc.
Tiểu học
Ký ức lần đầu khi hút thuốc là một trải nghiệm không thú vị. Râu bắp cuộn trong lá chuối khô, mùi vị như đám khói từ lá cây tươi nhét vô đống rác đang cháy của mấy bà hàng xóm mới quét. Khét lẹt. Con nít quỷ, học đòi từ cảnh film ông trùm phà khói thuốc ngầu lòi, “chỉ điểm giang sang”, hiệu lệnh đàn em, kết! Kết dữ lắm!
Có điều, cái gì có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai. Và sau nhiều lần thứ hai, dù có sáng tạo hơn, nhưng vẫn thất bại. Mọi thứ thay đổi cho đến khi một đứa nhà khá giả kiếm được thuốc lá điếu đầu lọc, và đám nít ranh lại chúm nhau ngồi thử. So với vị khét lẹt của lá cây, mùi vị của loại thuốc lá “real” này “ngon hơn nhiều”.
Đám nhóc tì, hút thuốc để ra vẻ, học đòi cái sự ngầu lòi của điện ảnh. Ngon gì khói thuốc, nghiện gì thuốc lá ở tầm tuổi đó đâu.
Chùa
Khi bắt đầu sống một cuộc sống không gia đình, thuốc lá và mình tìm đến nhau. Mặc dù là lén lút. Khi ấy, mình học lớp 9. Sau giờ đến lớp thì thời gian còn lại làm một tiểu hoà thượng. Cũng có nhiều đứa như mình, cuộc sống gia đình không êm ấm, họ cũng chẳng còn chỗ nào để đi; để rồi, cả đám lại gặp nhau nơi …tịnh độ.
Nhưng, cuộc đời, có ai sống được mà không phải làm việc chứ? Một tiểu hoà thượng ngày đó, muốn có cơm ăn thì phải học kinh, thuộc bài cúng và đi đến nơi người ta cần để tụng. Có đôi khi, lúc ta ý thức được cuộc sống, là khi chúng ta đã mất đi điều gì đó. Nhóm tiểu hoà thượng tụi mình chia sẻ nhau nhiều thứ, từ chén cơm, từ quần áo, từ ký ức, từ cảm xúc, cho đến điếu thuốc.
Mình đã hút thuốc từ dạo đó.
Sinh viên
Cafe và thuốc lá là đôi bạn thân
Thời sinh viên có lẽ là khoảng thời gian khó quên của nhiều người thế hệ 8x 9x. Trong đó có mình. Mọi người gặp bạn mới, lần đầu sống xa gia đình, lần đầu tự lo chuyện ăn ngủ. Thế hệ sau này có lẽ sẽ có những trải nghiệm khác.
Sau những giờ giảng đường, mình đi làm. Nếu không phải trả tiền nhà, thì cũng cần tiền để ăn cơm. Học sư phạm, cái tốt duy nhất có lẽ là được miễn học phí, và cũng chỉ có khoản mục đó thôi, nhiều thứ khác, vẫn cần tiền. Hút thuốc lá cũng cần tiền. Có điều, ngày ấy, mình kiếm được tiền, có được nhiều trải nghiệm nhân sinh - những thứ vô hình nhưng lại hữu ích với mình cho đến tận bây giờ.
Điếu thuốc tàn bên ly cafe cạn, đời khốn nạn khi có thằng bạn abc…
Câu này mình không biết ai sáng tác, nhưng thời đó, tụi mình - đứa nào cũng thuộc. Dù không chân chính trải qua vế sau, nhưng vế đầu, đã là đàn ông thì đứa nào cũng có: Thuốc lá và cafe.
Quân sự
Hút thuốc chật vật và hèn mọn nhất có lẽ là khi đi nghĩa vụ quân sự. Phải thôi, một thứ kiểm soát bản năng mạnh mẽ như thuốc lá thì bị cấm không sai. Tuy nhiên, nếu đã muốn thì sẽ luôn có cách. Có những câu chuyện thú vị trong đó, ngoài đám hạ sĩ quan như tụi mình ra, còn có những nhân vật khác, tụi mình quen biết nhau nhờ điếu thuốc.
Đi làm
Mình thích uống cafe, dù cả ngày bận rộn thì mình cũng vẫn có thể bỏ ra 1h làm chuyện đó mỗi sáng. Như thời sinh viên, bên tách cafe luôn là thuốc lá. Đọc xong một vài tin tức báo chí, ngẫm nghĩ chuyện xa vời, lẩm bẩm chuyện thời thế, bặp điếu thuốc. Ngầu lòi.
Mình ra vẻ làm việc trong quán cafe
Ngay cả khi, ngồi làm việc bên ngoài, chuyện hút thuốc cũng là lý do khiến cho nhiều người chọn lựa quán cafe.
Mình cũng trong số đó. Dù sống chưa healthy, nhưng quán cafe phải thoáng đãng, phải có cây xanh, đồ uống ngon, giá không quá đắt, view phải đẹp, và không cấm hút thuốc - hệ tiêu chuẩn kép mũ n đặc trưng của một người Việt nam. Mình bây giờ chắc bớt được số mũ, cái nết trong máu vẫn còn, dù có lặn thì lúc nào đó nó cũng lại trồi lên à. Cái nết mà, bỏ hết là chuyện xa vời vợi.
Zippo
Như một định mệnh, ngoài cafe, bên cạnh thuốc lá phải là đồ châm. Khởi đầu từ quẹt gas, quẹt khò, rồi lên quẹt dầu, đến khi có chút hiểu biết và mối quan hệ tương ứng, mình chơi tới Zippo.
Mình thích Zippo, nhưng không còn chơi nữa
Con nghiện thì chỉ sống trong thế giới của họ. Ngày đó, mình cũng chìm đắm trong những câu chuyện mà chỉ dân chơi với nhau mới biết, truyền tai nhau những cách nhận diện đồ hiếm, lý giải vì sao nó có giá trên trời trong khi chỉ khác nhau một vệt khắc trên thân vỏ.
Câu chuyện bên điếu thuốc và bàn cafe lại có thêm hương vị của lửa và xăng. Zippo mà. Không hý hoáy múa may, chủ nhân dễ gì chịu được. Mình cũng bắt đầu sự luyện tập bằng Zippo fake, trầy da, bầm rát đầu ngón tay, nhưng vẫn không nhịn được. Khi viết lại những dòng này, mình đã bỏ thuốc, đồ sưu tầm ngày xưa đem đi tặng hết.
Nhưng có lẽ, một vài chiêu xài Zippo ngày ấy, mình vẫn còn có thể làm được. Những thứ đã luyện thành kỹ năng thì nó vẫn ở lại, đợi lúc nào đó được đem ra sử dụng.
Bỏ
Bên tách cafe, không còn thuốc nữa
Thật kỳ lạ, sau nhiều năm gắn bó, cuối cùng lại rời bỏ nhau. Không day dứt, không níu kéo dằn vặt như bao người. Thời điểm ấy, nhờ Covid, mình được mua thuốc với giá trên trời, loại thuốc mình hút đôi khi mua không có ai bán. Và rồi, mình chấp nhận việc không hút thuốc nữa.
Nếu nói tiết kiệm được nhiều tiền hơn sau khi bỏ thuốc thì không đúng, nhưng nếu nhìn lại, sẽ thấy chi phí ngày xưa bỏ ra mua thuốc lá là một khoản khổng lồ đã bị ném xuống giếng.
Quán cafe vẫn vậy, mình vẫn ghé sớm một tiếng trước giờ làm, nhưng chủ quán cũng không mời thuốc mình nữa. Chỉ còn chuyện trò, tennis và tâm sự về những cô gái… haha!
Mình không khuyến khích ai bỏ thuốc, cũng không ủng hộ ai đó hút thuốc. Cuộc đời mỗi người, làm gì nên do chính họ chọn, mình không chịu trách nhiệm được cho họ. Cũng chỉ họ, mới có thể hiểu được chính họ.